Kính Chào Qúy Vị Đến Diễn Đàn Hội Thánh Phục Quyền.

HUẤN TỪ CỦA ĐỨC THƯ...
 
Thông báo
Làm sạch tất cả

HUẤN TỪ CỦA ĐỨC THƯƠNG SANH NHÂN DỊP LỄ BẾ MẠC ĐẠI HỘI NHƠN SANH NGÀY 24/5/ĐINH MÙI (1967)

... từ Facebook
(@tu-facebook)
Thành Viên
CaoDai-Online
 
Nơi trường đời, người ta tranh giành nhau từ miếng ăn từ manh áo. Hơn nhau một lời nói là có sanh ra ấu ó tưng bừng, có khi đi đến kết cuộc thảm khốc. Thậm chí ở trong vòng thân tộc cùng chung huyết thống, người đờicũng không tránh khỏi lâm vào cảnh cốt nhục tương tàn chỉ vì phân tranh quyền lợi. Lòng tham không bờ bến và tánh ích kỷ cực độ làm cho con người trở nên tàn ác, muốn cho cái gì cũng về phần mình còn ai...thì mặc kệ!
 
Trong cửa Ðạo, người tự nguyện hiến thân cho Ðức Chí Tôn tức nhiên phải khép mình vào khuôn khổ, không còn được hành động theo ý muốn cá nhơn nữa. Mỗi việc chi phải hợp theo lẽ Ðạo và có ích lợi cho nhơn sanh thì mới được thực hành. Thế thì còn chi mà tranh đua, còn chi mà giành giựt?
 
Tuy phải chịu thiệt thòi về mặt vật chất, phải khép mình vào khuôn luật để giồi trau hạnh đức, nung đúc tánh tình, nhưng người tu hành được có cái tinh thần thơ thới, lương tâm yên tịnh và điều chắc chắn hơn hết là được tránh xa luồng giông tố đang lôi cuốn khách trần vào chốn bùn lầy sa đọa, phải chịu tiêu diệt cả thể xác lẫn linh hồn.
 
Than ôi! Vì ham ánh sáng của ngọn lửa hồng, mà những con thiêu thân phải đem mình chịu chết! Con người vì mồi danh bả lợi, vì miếng đỉnh chung, vì cảnh xa hoa phù phiếm mà lắm lúc phải đem thân vùi dập dưới vực thẳm ao tù. Ðến lúc hối hận, tỉnh giấc mộng trần thì ôi thôi quá muộn!
 
May duyên được che chở dưới bóng mát thương yêu của Ðại Từ Phụ, chúng ta được sống một đời thanh đạm an vui thoát vòng cương tỏa, đem thân giúp ích cho Ðạo cho Ðời, cùng bạn đồng thuyền nâng đỡ nhau trong khung cảnh điều hòa êm ấm, chính đó là một chân hạnh phúc mà thế nhân mấy ai rõ thấu?
 
Ðời sống như vậy mới gọi là đời sống có ý nghĩa, một đời sống đáng sống, vì ít ra kiếp sanh của ta cũng phải là một kiếp sanh hữu dụng chẳng phải như những kẻ chỉ biết có thân mình, cứ xẩn bẩn ở xó nhà, lo việc ích kỷ bổn nhơn để rồi, một ngày kia, chết mòn trong chỗ tối tăm, không ai màng biết đến, đúng theo hai câu thi cuả Ông Cử Phan Văn Trị:
 
Hổ sanh cái phận trong trời đất,
Có có không không cũng chẳng cầu.
 
Sanh đứng làm người nơi cõi thế, mỗi cá nhân phải có nhiều bổn phận đối với nhơn quần xã hội, đối với đất nước quê hương chớ chẳng phải chỉ lo cho gia đình mình là đủ. Chúng ta chẳng nên quan niệm rằng hể có đồng tiền tung ra để mua những thức cần dùng cho kiếp sống là chúng ta đã xử xong ân nghĩa đối với đời. Ta đã hưởng hột cơm, manh áo cùng trăm món vật liệu để cho đời sống ta có đủ tiện nghi, không thiếu thốn.
 
Thử hỏi nếu bác nông phu, người thợ dệt vải, kẻ trồng rẩy, nhà kỹ nghệ, giới thợ thuyền đều ngưng hẳn hoạt động thì đồng tiền của ta còn có ích gì cho ta nữa không, và đời sống của ta sẽ ra thế nào? Thành thử cơm ăn, áo mặc, nhà ở cùng ngọn rau tấc đất là món nợ của con người. Chúng ta phải trả lại cho đời bằng một công cán gì, một phát minh gì để chứng rằng chúng ta cũng có góp phần hữu ích giúp lại cho xã hội, chớ chẳng phải là hạng vô dụng.
 
Loại thảo mộc cũng thế: Sanh ra như cây bá cây tùng, những cây danh mộc, hoặc kỳ hoa dị thảo mới thật có ích trên thế gian, dù ở chốn non cao rừng thẳm cũng có kẻ lặn lội đi tìm, chớ giống cỏ chạ lan mọc bên đường, ví có bị bước tục vầy bừa cũng không ai màng ngó tới.
 
Là người trong cửa Ðạo, chúng ta dù là Chức Sắc hay Tín đồ, mỗi người đều có bổn phận Thiêng Liêng đối với quần sanh chủng tộc. Tìm đựơc mối Ðạo mầu tức là chúng ta đã nắm vào tay một báu vật vô giá. Cái báu vật đó không hề mất được vì nó vô hình vô ảnh và chúng ta có thể chia nó ra làm muôn ngàn phần mà không hề sứt mẻ. Ta lại có bổn phận đem nó trao lại cho tất cả mọi người để cho họ có món báu cũng như ta vậy.
 
Ðem Ðạo đến cho người đời tức là chúng ta đưa họ từ chỗ tối ra chỗ sáng, từ chỗ hư ra chỗ nên, từ chỗ thấp hèn ra chỗ cao quí. Cái công đó là công nghiệp tuyệt đối không có gì sánh được. Về mặt Thiêng Liêng chúng ta lại được hưởng phần thưởng xứng đáng do Ðức Chí Tôn ân tứ ngày trở về phục lịnh.
 
Thế thì cái nhiệm vụ của người Ðạo quí trọng biết bao nhiêu, dù là phải lao tâm tiêu tứ, khổ hạnh vùi thân, Hội Thánh ước mong cho toàn thể con cái Ðức Chí Tônđều gắng công tiến bước trên đường Thánh đức hầu đưa tay đánh thức khách trần ai tỉnh lần mộng điệp.
 
Thượng Sanh Cao Hoài Sang
 
(Từ: Facebook Lê Hồng Ân)
Chủ đề này đã được sửa đổi2 years Trước đây bởi... từ Facebook
Trích dẫn
Người bắt đầu chủ đề Đã đăng : 22/05/2022 4:21 am
Chia sẻ: