Kính Chào Qúy Vị Đến Diễn Đàn Hội Thánh Phục Quyền.

Thông báo
Làm sạch tất cả

THÁNH GIÁO CỦA ĐỨC CHÍ TÔN DẠY VỀ QUÂN TỬ VÀ TIỂU NHÂN

Thanh Tinh
(@thanh-tinh)
Thành Viên
THIÊN NHÃN TRONG ĐẠO CAO ĐÀI - CAO ĐÀI - ĐẠI ĐẠO TAM KỲ PHỔ ĐỘ
 
Các con ôi! Sông mê cuồn cuộn chảy, bể khổ dập dồn xao. Các con sanh sống trong cõi trần hoàn, dồn dập biết mấy nỗi thương tâm, đau khổ. Các con cũng vì mang xác thịt của hậu thiên cấu tạo mà lửa dục bừng bừng, lòng mê mịt nên luống chịu cho bảy tình sai khiến, giục xô đến đổi việc sai lầm, tội lỗi kể chẳng hay cùng.
 
Trước kia, các tôn giáo đã thất chánh truyền, dầu các con có mê muội phạm nhiều tội quá cũng còn mạnh miệng đổ thừa; chớ đến ngày nay, Thầy đến nhọc công đem mối Đạo nhiệm mầu bành trướng, phô trương giữa nhân gian cốt để vẹt màn hắc ám hầu độ rỗi các con cho thoát chốn mê đồ khổ cảnh. Nếu các con không sớm tỉnh ngộ quay đầu, cứ mãng say xưa, miệt mài trong tục lụy trần ai thì há còn chối đặng rằng Thầy không dạy nữa sao! Các con nên liệu lấy, đến ngày phán xét đại đồng, dẫu yêu thương cho cách mấy cũng không bỏ được phép công.
 
Trong đời nhân loại thường chia ra hai hạng: QUÂN TỬ VÀ TIỂU NHÂN.
 
QUÂN TỬ LÀ GÌ?
 
Quân tử là một người đức tài xuất chúng, phẩm hạnh đoan trang, nhơn cách hoàn toàn, tánh tình cao thượng. Người quân tử bao giờ cũng ung dung, thơ thới, ưa làm sự phải, điều hay, thuận thiên lý lưu hành, đem nhơn đạo khuyến đời tùng lương cải ác, tấm lòng bao giờ cũng quãng đại, vô vi, thanh tịnh, không phóng túng, bôn chôn mà để cho lòng dục nó khiến sai, bương bả đến phải bước lần vào nẻo quấy; mỗi việc đều xét suy đáo để, tính trướ, lo xa, thương người, ích chúng, ham nghĩ ưa nhân, chuộng trun mến chánh, bao giờ cũng tuỳ thời quyền biến mà giữ cho được hai tiếng trung dung chớ không thái quá, bất cập; dầu cho cảnh ngộ nào thì tâm trí vẫn cứ an vui, không để cho thất tình loạn động, vì người quân tử thực vô, cầu bảo, cư bất cầu an kia mà! Cái đức người quân tử thường như nước vậy, nghĩa là châu lưu khắp cả tứ phương. Gặp tròn, gặp méo, gặp vuông, gặp dài, nước cũng chiều theo hết. Lại nước cứ vẫn từ cao chảy xuống thấp nên người quân tử luôn luôn chịu hạ mình cho vừa lòng tất cả nhơn sanh, thì nước cứ tìm chỗ thấp, cứ chìu theo khuôn, cứ mềm với chúng mà đến chừng ai muốn cho nó tiêu mòn, sứt mẻ là chằng ai làm sao hề hấn đến được lấy mảy may gì nó bao giờ.
 
Người quân tử theo đời mà chẳng nhiễm đời, chìu người mà chẳng bợ người, tuỳ tục mà không đấm tục, cứ giữ tánh tình thanh bạch, tâm chí cao siêu, dầu ai dầm cũng chẳng phai, ai giũa cũng chẳng mòn nên bã danh lợi, mồi đỉnh chung có bao giờ trêu nhữ được.
 
CÒN ĐỨA TIỂU NHƠN lại bỏ nghĩa theo lợi, lấy lợi cầu danh, tâm tà tánh độc , nết kiêu chí hèn. Nói tắt một điều, mỗi mỗi đều trái hẳn người quân tử, như trăng với đèn, như Trời với vực.
 
Tuy nhiên, người quân tử càng trốn cái danh mà danh càng rạng tỏ, càng chìu với thế mà thế vẫn tôn sùng; còn đứa tiểu nhân lại càng chuộng cái danh, danh càng nhơ nhớp, càng kiêu với thế mà thế vẫn thị khinh. Như vậy mà bởi cớ sao hạng quân tử ít người làm, còn thói tiểu nhơn thì nhiều người học. Ôi, thiệt đáng buồn cho nhơn loại biết bao!
 
Đây, Thầy giải qua DƯỠNG SANH TÁNH MẠNG.
 
Thầy lập Đạo tại xứ Nam nầy nhằm thời kỳ cuối cùng của nhơn loại. Các con ôi! Vách tường sắp đổ, nạn khổ hầu kề, Thầy há nỡ điềm nhiên tịnh tọa để xem bầy con sắp tận vong tiêu diệt sao? Thế,  Thầy không nài gai khổ, nhọc nhằn đem mối Đạo mà cứu vớt các con trong hồi khẩn cấp nầy. Các con khá biết!
 
ĐẠO có ba nguơn, ấy là cái số cuối cùng của Trời Đất. Trước hết, mở đầu là Thượng Nguơn.
 
THƯỢNG NGUƠN chính là NGUƠN TÁI TẠO, là nguơn gầy dựng CÀN KHÔN VŨ TRỤ. Vậy, khi mới tạo Thiên lập địa, nhơn loại sanh ra thì tánh chất con người rất đổi hồn hồn ngạc ngạc, còn đang thuần phác thiện lương nên chi cứ thuận tùng Thiên ý mà hoà hiệp dưới trên, tương thân tương ái. Thời kỳ ấy, người người đồng hấp thụ khí thiên nhiên nên hằng cộng hưởng thanh nhàn, khoái lạc, vui say mùi đạo đức tháng ngày, bởi đó là thời THƯỢNG CỔ, có danh là đời THƯỢNG ĐỨC. THƯỢNG NGUƠN ấy cũng kêu là người THƯỢNG ĐỨC nữa.
 
Kế đó bước qua TRUNG NGUƠN thì nhơn loại bất nhứt, tập quán theo thói đời, thâm nhiễm nhiều nết xấu mới, lần xa mãi điểm thiên lương, bèn cậy sức mà hiếp bức lẫn nhau, chém giết hại nhau, tương sát tương tàn, mạnh còn yếu mất nên mới sanh ra biết bao trường huyết chiến, không còn kể đồng loại, đồng chủng là gì, đã phai lợt tình nghĩa cốt nhục đồng bào. Bởi đó đời TRUNG CỔ có tên là đời THƯỢNG LỰC mà TRUNG NGUƠN ấy cũng kêu là đời TRANH ĐẤU nữa.
 
Tiếp đến HẠ NGUƠN, cứ tranh đấu càng ráo riết, dữ dội, gớm ghê. Nhơn loại chê sức mạnh, dùng não cân nên mới bày ra chước quỉ, mưu tà, kế sâu, bẫy độc, thật là khốc liệt phi thường. Song, đó cũng là tự nhiên, càng tranh đấu mới càng tấn hoá. Ngặt, càng tranh đấu lắm càng ác liệt lắm. Nếu tranh đấu thét phải ngay đến thời kỳ tiêu diệt, bởi đó đời hiện tại là đời mạt kiếp.
 
Còn HẠ NGUƠN nầy gọi là NGUƠN ĐIÊU TÀN. Nhưng hết loạn rồi tới trị, vong tất hưng nên cái NGUƠN TIÊU DIỆT sẽ bước tới NGUƠN BẢO TỒN là nguơn ĐẠO ĐỨC phục hưng để sắp đặt lại như đời THƯỢNG CỔ. Thế nên gọi là NGƯƠN TÁI TẠO.
 
Như vậy, nhơn loại bước qua thời kỳ nầy qui nhứt thống, đại luân hồi của Thiên địa tính ra thì đã mười hai vạn chín ngàn sáu trăm năm nên đã đến thời kỳ tạo Thiên lập địa một lần nữa.
 
Các con! Ngày nay, Thầy đã đến đây rồi là Thầy muốn ngửa tay mà tế độ các con. Vậy thì các con nương níu lấy Đạo mầu, ráng luyện chơn tánh cho thuần dương thì ắt tránh được cuộc vinh hư tiêu trưởng của đời sắp đến nghe các con!
 
Vã lại, cái sự tu hành là phương giải thoát cuộc đời khốn nạn, khổ tâm nên người quân tử hằng chú trọng về tinh thần mà cố gắng trau giồi đạo đức. Các con phải biết rằng, hễ muốn cho tinh thần tinh khiết thì phải giữ gìn cho thân thể cho tráng cường, muốn dưỡng phần hồn phải nuôi phần xác. Bởi thế, các con chẳng nên trọng vô mà bỏ hữu hay trọng hữu mà bỏ vô, hữu vô phải nương níu lẫn nhau cho mật thiết mới được. Phải tu hành mà đừng ép xác hủy mình vì hễ xác phàm mà khương kiện thì linh Hồn mới đặng thông tri.
 
Đây, Thầy nói sơ sự nuôi phần hồn cho các con hiểu rõ.
 
PHẬT GIÁO thì chú trọng HƯ VÔ TỊCH DIỆT để nuôi lấy tinh thần, dụng phép thiền tọa mà giữ lòng không cho xao động.
 
TIÊN GIÁO thì thích sự VÔ VI, để tự nhiên, tuỳ tùng Thiên Lý, cứ mà gom thần định trí cho đến chổ yểu yểu, minh minh, quyết chẳng để cái tâm nó lưu luyến hồng trần mà trợ lịnh cho thất tình, lục dục dấy lên làm quấy.
 
NHO GIÁO thì cần TỒN TÂM DƯỠNG TÁNH, chỉ tịnh tọa mà bảo dưỡng cho còn cái tâm lạc thiện, háo đức, cái tánh tiết độ cao siêu.
 
Còn Đạo của Thầy, các con biết TU LUYỆN rồi thì bốn buổi công phu, lọc cái TINH cho trong sạch đặng bổ dưỡng phần HỒN. Vậy, mỗi ngày, các con công phu bốn buổi là nuôi linh hồn. Các con chẳng nên bỏ thời nào đặng linh hồn nhờ khí ấy mà sáng suốt, khôn ngoan, cứng cát. Vậy thì giờ công phu của các con là giờ cho linh hồn ăn uống. Ngoài các con dưỡng trau phần linh hồn cho tinh khiết, cốt nhứt là đừng để cho tấm thân lay động, phóng túng ra ngoài. Cần phải giữ cho tự nhiên, yên tịnh luôn luôn mới được.
 
Vã chăng, con người có chi báu trọng, cao quí, cần yếu bằng cái LƯƠNG TÂM? Nếu cái LƯƠNG TÂM ấy ví không còn nữa, nếu để tán tận đi rồi thì con người còn chi quí báu nữa đâu! Mà con người dường ấy tất có khác gì kiến, bọ, dế, trùn, sống kia như chết, có cũng bằng không. , Hởi ôi, là khổ!
 
Nay, Thầy đã truyền bá cho các con, các con phải ghi nhớ lấy lời Thầy dạy. Ráng lo dưỡng tánh, tu tâm lắm lắm mới nên. Hễ muốn cho linh hồn trong sạch, nhẹ nhàng thì các con hằng ngày phải lo tập tánh cho thiệt không không, đừng ghen ghét, giận hờn, buồn lo, sợ sệt chi. Tất cả để nuôi lấy tư tưởng cho thanh cao, phải ép kiềm cái ý muốn của mình, chớ để cho nó chấn động, dậy bừng mà làm điều sái quấy.
 
Trong thân thể con người phải biết chia ra phần nào lớn, phần nào nhỏ đặng nuôi phần lớn, bỏ phần nhỏ cho lớn khỏi mất quyền mà nhỏ đừng lấn thế. Chớ nên bơ thờ, lại để cho phần nhỏ lẫy lừng ép đè phần lớn. Lớn ấy là cái LƯƠNG TÂM, còn nhỏ ấy là TAI với MẮT. LƯƠNG TÂM ấy chính là thần minh của TRỜI ĐẤT đã phú cho, còn TAI MẮT là mối giặc của LƯƠNG TÂM, mối khổ của các con; rồi dằn chặn xuống năm (5) hòn ngũ trược thì ôi thôi có dễ gì mà đào xới nó lên mà đem cái LƯƠNG TÂM ra khỏi được. Bởi vậy, làm người là phải cần chủ lấy cái tâm cho lắm, đừng vọng niệm sự tà tâm, chẳng ghét ganh, không thù oán, cứ miễn sao tâm trí mãi được yên vui là quí nhứt. Chớ vì miếng ngon, của quý mà hại đến linh hồn, tham chi sắc đẹ mùi thơm mà lấp chôn linh tánh.
 
TU cũng cần phải cữ kiêng vật thực hằng ngày cho chín mới nên. Đã biết ăn cho ngon miệng mới nuôi được thân phàm; song, nuôi thân cho béo mà hại đến linh hồn thì sao? Bởi vậy, như loài ngũ uẩn là loại ăn vô có thể làm cho yếu ớt linh hồn, lẽ nào không cử? Còn bốn vách của đời, là SẮC, TÀI , TỬU, KHÍ mà nguời TU nếu để mang vào thì thôi chớ có mong chi siêu rỗi nữa.
 
SẮC hễ gần thì tinh thần hôn mê 
TÀI tham đến thì tâm trí lo ra 
TỬU hễ say mê thì kim đơn hư hỏng 
KHÍ hễ còn vướng thì xá lợi tiêu tan.
 
Mà cái độc nhất chỉ là cái giận. các con dẫu có công phu cho đến mấy chục năm, nếu các con để cho cái lửa giận một phen lừng cháy thì cũng đủ thiêu đốt kim đơn tan ra nước hết. Thậm chí những vật tầm thường như thuốc, trầu mà không bỏ được tất có hại cho kim đơn nữa đó. Thế nên, các con khá rõ mà dè dặt yếu trọng LƯƠNG TÂM cho lắm!
 
Thăng.
 
***
 
Sao lục y nguyên văn. 
 
BÁO ÂN TỪ, ngày 24/4/Nhâm Ngọ (DL: 04/6/2002)
 
Hiền Nhơn 
 
Lê Tâm Chí
Trích dẫn
Người bắt đầu chủ đề Đã đăng : 29/06/2022 3:07 am
Chia sẻ: